ĐỂ NGỎ
Trần Khải Thanh Thủy
VI- Cười ra nước mắt...
Hóa ra, con người là một sự biệt hóa đến vô cùng, người nọ
khác người kia một trời, một vực là vậy. Cho nên tuy cùng có chân trong tổ
chức, cùng là vụ trưởng vụ quốc nội (ở hai thời điểm khác nhau) mà hai cách
điều hành khác hẳn nhau, như câu chuyện tiếu lâm trong kho tàng dân gian Việt
Nam được Cử Tạ biến báo thành thơ vậy:
Thỏ đực cùng gà mái
Sống chung trong khu rừng
Tình bạn rất trong sáng
Thắm thiết đến vô cùng
Thường ngày thì gà mái
Giặt giũ và nấu ăn
Còn thỏ thì vác súng
Vào trong rừng đi săn
Ở nhà cơm gần chín
Gà nhảy lên miệng nồi
“Rặn” vào một quả trứng
Đợi thỏ về cùng xơi
Thỏ ăn cơm với trứng
Miệng tấm tắc khen ngon
Hỏi gà cách tạo trứng
“Rặn” làm sao cho tròn?
Gà thật thà bày cách:
“… Cứ thế, cứ thế thôi
Mình cứ chờ cơm cạn
Thỏ nghe chừng thích chí
Hôm sau đòi ở nhà
Giặt giũ và nấu nướng
Đi săn - phần bạn gà
...Thỏ rình cơm cạn nước
Cố làm theo lời gà
Cong mông lên và “rặn”
Một “quả trứng” kỳ khôi
Gà vừa về đến ngõ
Thỏ chạy ra lôi vào
Rồi nhanh tay mở nắp
Khoe món “trứng” tuyệt vời
Vừa nuốt được nửa miếng
Gà rú lên thất thanh
Và ói ra liên tục
Cả mật vàng, mật xanh
Qua lần kinh hãi ấy
Thỏ , Gà vĩnh biệt nhau
Không bao giờ chung sống
Kể từ đó về sau!
Khi “gà mái” bực tức bỏ đi khỏi “cánh rừng” Việt Tân rồi,
thời của mình cũng chấm dứt. Nồi cơm – là các bài viết của mình không được “gà
mái” đẻ vào quả trứng vàng thơm phức cho cộng đồng nữa mà thay vào đó là một gã
thỏ đực...cong mông rặn...
Đời trớ trêu là vậy, mình ngạc nhiên và luống cuống biết bao
nhiêu khi nhận được lá đơn xin ra khỏi đảng cũng là khỏi chức vụ ủy viên trung
ương đảng của anh...Vì nhân cách bị tổn thương , vì niềm tin đổ vỡ, anh vứt bỏ
hết cả quãng đời 30 năm tuổi đảng cùng đồng lương khó nhọc sau nửa cuộc đời
cống hiến và hy sinh( đến mức mất cả vợ và con), để lặng lẽ ra đi, đầu không
ngoảnh lại, mặc sau lưng mình khóc vơi đầy.
Mình bắt đầu có ý thức “phản kháng” từ ngày đó, đêm không
ngủ của anh cũng là những đêm trăn trở, trằn trọc của mình đến sáng. Rõ ràng ,
chỉ vì sự sai và “trật” của các “chém” hữu ( cứ khăng khăng công khai hóa Việt
Tân trong quốc nội), đến nỗi cả một loạt đảng viên bị bắt. Không cam tâm nhìn
các hạt vàng, thóc giống do tổ chức mất bao nhiêu công sức vun vén tạo dựng
được, rơi vào tay đảng cộng sản, anh “ ngậm một nỗi oán hờn trong tim óc” để bỏ
mình lại, sau bảy năm trời gắn bó, khăng khít. Một cây lớn rời đi, cả khoảng
trời trống vắng, dù bao nhiêu cây nhỏ bên cạnh cũng không lấp kín được khoảng
trống trong lòng mình do anh để lại
Tư tưởng là hạt giống của hành động , khi mầm “phản kháng”
đã cựa quậy, gặp môi trường thuận lợi sẽ phát triển thành mầm, nảy chồi, đâm rễ
rồi thành cây xum xuê tươi tốt. Bằng cảm nhận , linh giác nhạy bén và nhanh tắp
lự , mình biết sớm muộn rồi mình cũng có ngày theo anh. Chỉ không ngờ là nó đau
đến thế.
Có lẽ trong tình yêu, phải có chất ảo người ta mới say nhau
được. Khi tình yêu biến thành hôn nhân, bị những viên đá thực tế ném xuống
khiến lớp men hạnh phúc mỏng manh tan vỡ, lập tức người ta buộc phải nhìn thẳng
vào sự thực và một điều không tránh khỏi là các cuộc cãi vã, lục đục, không hài
lòng nổ ra, khiến mầm phân rã theo thời gian ( thông qua các sự kiện đau lòng),
tăng vọt. Mình cũng vậy, 7 năm trời trong nước, thử thách, thể hiện lòng chung
thủy, tin tưởng rạng ngời của mình qua ngọn lửa đấu tranh, cũng là qua hàng
nghìn trang viết , hàng trăm cuộc trả lời phỏng vấn lớn nhỏ, để thể hiện tình
yêu của mình với tổ quốc, với nhân dân. Bị cộng sản hành đủ mọi thứ, mà sức một
người khó vượt nổi (nếu không có sự yểm trợ từ phía cộng đồng, tổ chức) ...
mình đã được cả đại gia đình Việt Tân yêu quý, nâng đỡ, tiếp sức, hy vọng mình
sẽ thành quả bom tấn nổ giữa lòng cộng sản để tạo thanh danh cho đảng... Về
“nhà chồng” rồi, vừa chân ướt, chân ráo, mắt nhắm mắt mở, chưa kịp làm quen với
hai bên nội ngoại và các thành viên trong nhà, thì hai ông anh cả (hai ủy viên
trung ương đảng) là anh Nguyễn Hải và bác sĩ Nguyễn Trọng Việt đã bỏ đi, còn
trước đó -53 chiến hữu cốt cán của đảng (những con người thực sự tài cao, đức
trọng) cũng lặng lẽ ra đi (Chưa kể lần vỡ đảng lớn nhất từ 1987 do anh Phạm văn
Liễu “đầu têu”. Tưởng không một hồi âm, tiếng vọng mà thực sự là vết dao cào
trong ký ức mỗi đảng viên Việt Tân hiện tại, đặc biệt là người nhạy cảm như
mình.
Tái tê nhất là trong lần ra mắt bà con đầu tiên ở Nam Cali,
nghe mình trịnh trọng cám ơn Việt Tân, một số hàng ghế phía sau bị bỏ trống
Buổi tối, vào phòng ghi hình của báo người Việt , phóng viên
Ngọc Lan hỏi:
-Xin chị xác nhận lại, chị có phải là thành viên của đảng
Việt Tân không?
Mình tự tin lật bông hoa mai màu xanh cài trên cổ áo( Biểu
tượng của Việt Tân ) chĩa về phía ống kính đáp:
- Vâng, Việt Tân là sự lựa chọn của tôi,...
Ngay sáng hôm sau, anh Tuyển – trưởng ban bạn đọc, người
chuyên nhận bài viết cũng như chuyển tiền, thư cho mình, gọi điện thoại hẹn gặp
rồi dúi vào tay mình một phong bì và bảo:
- Đây sẽ là tháng lương cuối cùng của cô, tôi làm ở đây tôi
biết. Người Việt không thích dây dưa với đảng phải , đặc biệt là Việt Tân
Cả khoảng trời mênh mông huyền ảo đổ ập trước mặt, đường xá
như lộn ngược , quay mòng mòng: Lẽ nào đây lại là sự thực? Từ đầu tháng 2
/2008, khi mình vừa rời khỏi nhà tù nhỏ lần thứ nhất, được chị Bích Huyền kê
ghế cho ngồi, mình đã được hưởng lương 400 USD một tháng( cao gấp đôi Việt
Tân). Hơn một năm sau, mải mê với lý tưởng của mình, viết bài cho trang nhà
Việt Tân rồi VNN, dân lên tiếng, tin tức hàng ngày ( cũng của Việt Tân) viết
cho người Việt chỉ là phụ, đối phó, nên chỉ còn 200 $ ( Cho đến khi ngồi tù vẫn
được hưởng khoản lương này). Cứ tưởng ra tù có cơ hội trả cái ơn sâu nặng của
người Việt với mình suốt 21 tháng trời , ai ngờ ...
Sau đó , biết bao nhiêu bàn tay thân thiết trong Cộng đồng
xòe ra vẫy gọi, cho ăn ở miễn phí, cho hưởng mọi đặc quyền đặc lợi, từ chi phí
chữa bệnh, xe cộ v.v chỉ với điều kiện duy nhất: “ Ra khỏi Việt Tân”...Khiến
mình giận tím mặt, cắt phăng mối quan hệ ( khiến người ta phải lạ lùng vì cách
cư xử “có một không hai” của mình ):
“Hôm trước chị chị, em em,
Hôm sau đã lại chẳng xem ra gì”.
Cả ông anh rể mình cũng vậy, lần đầu sang Houston, hai chị
em gặp nhau mừng mừng tủi tủi , trước đó chị đã tự hào về sự bừng ngộ chuyển
biến trong tâm hồn mình bao nhiêu (khi làm trong hãng, những người bạn của chị
cứ nhắc tới tên mình với một sự ngạc nhiên xen lẫn cảm kích, thương yêu quý
trọng), coi mình như một bông hoa mọc giữa rừng gươm giáo dùi cui của cộng sản,
nên háo hức lắm, vừa nghe tin mình đến đã lặn lội tìm gặp . Hai chị em ôm nhau
sau 10 năm trời xa cách , chị tíu tít mời mình về nhà bằng được...Chỉ vì câu
nói “hớ hênh” của anh rể: “Việt Tân là em việt cộng” làm cảm xúc tâm hồn mình
tụt xuống tận...đất , nhiệt tình xuống dưới độ âm, lạnh tanh máu huyết, kiên
quyết không thèm về nhà chị nữa mà ở lại sinh hoạt cùng anh chị em luôn, làm
chị hụt hẫng, hờn lẫy (vì đã sắm sửa giày dép, quần áo, quà cáp đón mình từ mấy
hôm trước ) ...
Bây giờ người xúc phạm đến lý tưởng cao cả, sáng ngời của
mình lại chính là các...chém hữu, cấp trên của mình, những người chẳng hiểu
quái gì về văn chương chữ nghĩa, cũng như cách quản lý, điều hành , thiếu cả
cái tâm, cái tầm và sự trung thực, dũng cảm khiến những thành kiến của cộng
đồng về Việt Tân và sự ra đi của bao nhiêu người trong tổ chức cứ loang ra mãi,
trở thành một vết thương không bao giờ thành sẹo trong hồn cũng không sao gột
bỏ được khỏi tâm trí mình.
Thay vì bỏ đi như bao người bất lực, ngao ngán khác , mình
không thể cứ chống mắt nhìn gã “thỏ đực” cong mông rặn ...nên đã phát vào mông
nó một cái đau điếng , hy vọng nó tỉnh ngộ, đừng bậy vào niêu cơm của người
khác như thế( hoặc đã trót bậy rồi phải biết cải chính, xin lỗi). Không ngờ nó
oai như cóc, ra lệnh đóng cửa rừng, mặc cả cánh rừng ù xọe, tan hoang như gặp
bão, người bênh, kẻ trách , người bảo:
-Bài của bà Thủy chẳng có gì để các ông phải đánh cả, phía
quần chúng chỉ có phản hồi tốt đẹp , gửi tiền về hỗ trợ cho bà Nguyễn thị Nga ,
bà Ngô Thị lộc , dân oan , rồi Cù Huy Hà Vũ, Đỗ thị Minh Hạnh v.v cả mấy ngàn
bạc, như thế là qúa tốt, có lợi cho tổ chức biết bao nhiêu? Biết sai thì phải
sửa, sao bỗng dưng xóa password của người ta để cái xảy nảy thành cái ung
lớn...
Người bảo:
- Bà ấy láo, từ xưa đến nay, dù đúng dù sai, không ai dám
phát vào mông thượng cấp cả, để bà ấy đi cho lãnh đạo Việt Tân khỏi phải giật
mình... trước những cái sai của mình. Như người dân Việt Nam mượn thơ dân gian
nói:
Một sai làm chẳng nên non
Ba sai chụm lại thành hòn núi sai...
Cứ sai sai lại sai thế này, làm gì Việt Tân chả thành việt
teo, thành tổ chức hội họp bù khù với nhau cho vui, cho nhuốm vẻ yêu nước thôi
chứ canh tân, đấu tranh gì?
Trần Khải Thanh Thủy
No comments:
Post a Comment