Một thoáng..., xưa!
Có
anh, dĩ vãng chợt về...
“Cô
em bé nhỏ thập thò trong thôn”!
Thấy
anh, nhỏ sợ ngang “xương”!
Lách
nhanh cửa trước, nhường đường anh đi
Chỉ
một vài lần thôi, nhưng đã nhớ
Bóng
dáng người, cao dỏng của “ông anh”
Thoáng
một chốc đã thành tri kỷ
Dĩ
vãng về, kéo đến ngập chung quanh!
Và;
Sáng
nay thức sớm tần ngần
Đám
hoa vươn nở, trắng ngần một bên
Ước
mơ hoa đã nên duyên
Hoa
vàng, hoa trắng, nở trên vườn nhà.
Hoa
tím, ấp úng chưa ra.
Hoa
hồng, e thẹn nuột nà dưới sương
Hoa
đỏ chấp cánh nên duyên
Tả
tơi, một khoảnh vườn nên thấy buồn
nguyễnthuỵminhngữ
Nov
26, 2013
No comments:
Post a Comment