TÌNH THƠ NGUYỄN THỤY MINH NGỮ

Anh yêu, em chết, sóng soài


Sao cứ yêu nhau để mắt cay
để hồn đi lạc giữa ban ngày
ô hay, sao mãi hờ hững thế
Có nhớ một đêm ta trao tay?

Này này, ta tỉnh, hay ta say?
nhìn áng mây xanh, bay vẫn bay
ở trên cao ấy như yên nghỉ
giấc ngủ, ban ngày, biết ta say

đường vắng quanh co, một lối vào
tận trên đỉnh núi, gió lao xao
mình ta, trông ngóng anh về đến.
để đêm thu lặng, dạ ước ao

Trời trở gió đông, buốt chạnh lòng
ngồi trong phỏng nhỏ, nhớ và mong
đêm tân, trao phận còn đâu nhỉ?
nước mắt thành sông, quạnh cô phòng!

Khi yêu, nỗi chết đọng bờ vai
yêu khi tiễn biệt, khép then cài
yêu, môi thả xuống, vùng trân quí
Anh yêu, em chết, nằm sóng soài

Anh ở trên cao, ta trên cao
vòng tay nồng ấm biết dường nao
cúi xuống mắt em, trăm ngọn nến
lung linh mởi gọi, quyện ai vào

tháng 1, 1995
nguyễnthụyminhngữ

***********************************************************************

Lạc nhau từ kiếp nào!


Hãy biến cơn giận ra luồng gió thổi
vờn thịt da, tăng nỗi nhớ thương
Sao nỡ để cơn hờn
biến thành lời tán tận?

Để, em buồn, đánh mất cả yêu, đương!

Hãy cho cơn giận vào bàn tay điên
xoa cuồng nỗi nhớ, đêm thôi vắng lạnh
Lẽ ra, em phải là người cay đắng
bởi anh đà, tạo tội lỗi cùng ai kia.

Theo anh,
em phải làm gì đêm đó?
ngôn ngữ nào cạn tình nghĩa từ anh
Nhưng
em chẳng ghét anh,
bởi lòng
đã có vị tanh!
Từ những tiếng nói kia trộn lộn như cơm, canh.

Khi dạ đã không còn biết đói
và cơm, canh không nuốt nổi.
Khi kẻ cuồng nộ
ngu đần, chẳng phân biệt được
cơm và canh!
như hai tâm hồn đã lạc nhau từ kiếp trước!


nguyễnthụyminhngữ
tháng 6, 1994

************************************************************************

Trong, Ngoài


1.
Đường gương lược cong queo một ngã
chân vẫn về, hỏi phấn đang reo
môi sơ xác, tay ai đoài đoạn
gió ngược chiều, thổi, bóng ai theo!

mắt hững hờ, chờ chiều đêm xuống
thịt da nằm, hiu hắt nhớ hương
gối tay lên trán mình không tưởng
bỗng có một ngày lại nhớ thương.

máu chảy ngược, tìm đường tâm thất
tim lạc nhịp, đập tiếng vấn vương
óc não không còn nghe tiếng thở
chỉ một mình, cùng dế, và dzun!

2.
dưới hai vai, hai chiếc guốc
rón rén, thập thò, tìm bóng ai thương
xa nhau chưa đầy mấy chốc, đã,
nghe như mạch huyết muốn ngừng tuôn

cận thân là lúc mù tăm tối
để xa nhau rồi, thì chợt hiểu ra...
rằng, thì, ở
góc, cạnh trái tim ta,
chưa yêu đã thấy hồn giao động

bởi lẽ,
trái tim non, bỗng dưng què quặt
đau từng ngày, thành chuỗi hạt trên tay
da non kéo lại, trái tim say
thoáng mấy chốc, tim đã gìa trăm tuổi

Về!
Ừ, về đi trong tăm tối
hai bóng người rón rén vào trong.

3.
Cùng anh tư tưởng chẳng thông trôi,
ngôn ngữ, buồn tênh, những đoản rời
kiếp mai, xin gặp trong vần trắc
vần bằng, em hứa ghép thành đôi

Thu thổi gió, đưa lá chạnh lòng
lìa thân bay bổng, đời long đong,
vàng thân lá ối, thôi còn nhựa
tựa thịt xương tan, dạ bỏng hồng

thiên thu, ấp ủ vạn ngàn lời
nấp trên huyệt mộ chẳng nên hơi
buông lơi, mình lá quyện trong gió
Để chàng và thiếp mãi xa thôi

Nguyễnthụyminhngữ,
tháng 2, 1998


**********************************************************************

Một ngày không còn mẹ


nguyễnthuỵminhngữ
ngày 20, tháng 2, năm 2003


Mẹ ơi Mẹ đã bỏ chúng con rồi
Thân Mẹ già, ốm yếu nên buông xuôi...
Giờ chúng con, lặng lẽ từng đêm trôi
Thương nhớ Mẹ, Mẹ ơi lặng lẽ quá!

Mẹ ơi, chúng con còn đây tất cả
Sao một mình lặng lẽ bỏ ra đi?
Lá vàng rụng, để lá xanh xum xuê
Giờ vắng Mẹ, lá xanh buồn ủ rũ.

Con về đây để được nghe Mẹ kể.
Chuyện ngày xưa, Trời đọa một kiếp người.
Chuyện ngày xưa, Mẹ, một mình nổi trôi
Nơi xứ lạ cùng bày còn quá nhỏ.

Nhưng Mẹ ơi! Mẹ nay đâu còn nữa
Xác nằm kia, mà hồn đã xa bay
Xác nằm kia, nào biết, nào hay
Nỗi xót xa... của một lần mất Mẹ!

Mẹ ơi, không gì thảm não hơn cả
Bằng chia lìa, giữa Mẹ và chúng con !
Không nỗi đau nào đau đớn hơn.
Mất Mẹ... Là niềm đau ghê khiếp nhất!

Mẹ ơi! Mẹ có nghe chúng con khóc?
Nước mắt nào cho Mẹ sống lại đây?
Nước mắt nào cay đắng hơn hôm nay?
Một ngày... Ðã biết, Mẹ không còn nữa!



Mẹ ơi, chúng con làm gì khi thương nhớ?

************************************************************************

Lá Ơi,

Nguyễnthụyminhngữ


Lá ơi lá, sao rụng tự bao giờ?
Dưới chân, nằm úp, như chờ đợi ai?
Sao không ở trên cây, lay cùng gió
Ðiệu nhạc buồn của cơn gió heo may!

Hôm nay nữa là bao ngày thế nhỉ?
Cùng một năm, ngày tháng loạn lên rồi.
Ta chảng thể nhớ ngày, năm tháng cũ
Một đời rồi, sớm, tối giống nhau thôi

Còn đâu lá với giọt sương còn đọng?
Của Ban Mai, ngái ngủ chưa lên
Cái giá lạnh, ô hay sao lạ thế?
Vờn thịt da buốt tuổi quá 50

Mắt mỏi mòn trông hoài về cố quốc
Những thăng trầm, trong nhân thế điêu ngoa
Hổ thẹn thay, ngán ngẫm, một bầy gà...
Không còn mẹ,ỳ thay cha giáo dục!

Ðàn chó nhỏ đánh hơi mồi dưới đất
Mặc lá nằm, thin thít giữa sân hoa
Lá ơi lá, lá có thở cùng ta?
Ở giữa đời bao la bầu khí quyển

Thôi nhé lá, mùa này vội vàng đã
Bỏ mặc cây trụi lá giữa mùa sang
Hóa thân thôi, về với muôn ngàn
Ta và lá nhưng khác xa, dị biệt!


Nguyễn Thụy Minh Ngữ

tháng 8, 2010

************************************************************************

Ngày không nhau


Sáng thức giấc
không người tình chăn gối nữa.
Và em biết rằng,
hạnh phúc đang đến ở chung quanh
Những nỗi lo âu,
to tiếng, nặng lòng...
Chừng biến mất,
sau dấu chân người rời ngõ!

Một lần nữa hai ta chẳng thể tỏ
Tấm lòng nhau,
đã không khắc cùng lời nguyền
Sự vội vã làm nắng chiều phai rất vội
Ðời không nhau,
trốn, bỏ mọi ưu phiền.

Không lời cám ơn,
những ngày tháng triền miên
Bằng những giọt nước mắt âm thầm
vì người hiểu ta quá ngắn
Thua một đốt chân cái ngày hè phơi nắng!

Niềm hy vọng trao ai tấm thân còn lại
Ðã nhiều lần,
Tưởng hao mục trong đêm thâu.
Tưởng mùa Ðông đã hết ngóng trông sầu!
Tưởng mùa Hạ sẽ là nắng vàng chói lọi!

Nhưng ngờ đâu,
tâm hồn bỗng bị dìm ngục tối
Luẩn quẩn quanh, trí rối Mô bòng bong
Của những dằn vặt quanh năm
Hèn hạ quá thể...
Một lần yêu đương đầy hư ảo!

Nhiều năm trôi qua không dưng tiếc nuối
Ngẫm lại mình, đời hoang bạc, thờ ơ.
Sao lại giữ , mãi mình trong ngục tối?
Ta và anh
nên nói lời chia tay đi rỗi!
Thả tâm hồn,
cho chúng thấy tự do

Thoát ngục tù,
mà người đời tưởng như hạnh phúc!


tháng 11 2006

nguyenthuyminhngu

************************************************************************

Thôi, đừng dối nhau,



Đến bạc đầu,
cũng chẳng thể hiểu gì nhau
tình người
bạc bẽo như ánh trăng không tỏ?

Những tưởng tìm ra một nơi nương tựa
dè đâu chừng, cũng chẳng khác là bao
con người với lao đao
vẫn hoài công tìm bóng hình chẳng hế hiện hữu

Bởi sợ lòng người thay đổi,
nên đã dò dẫm bước đi
tìm một chốn đi và về không mê mệt

Nhưng, đời, vẫn là người làm ta thua thiệt
ở phần linh hồn
ma quỷ tự bao giờ

Mãi chốn ưu tư
quẩn quanh hình thù lập dị
vẫn mộng mị
tưởng đã như hoàng tử giữa nguy nga
tưởng đã cho 1 đời sống mượt mà
nhưng, anh vẫn là anh, con người làm ta thất vọng!

Tình của anh đã làm ta thay đổi,
ánh mắt,
nhìn cuộc đời như một cuộc chơi
và, đồng tiền
biến con người thành bỉ ổi
đành ngậm câm, ôm tiếng lòng tức tửi
và phải,
nhoẻn miệng, cười khi thấy anh thôi

Hãy đó, chỉ hộ ta
nơi còn có một con người
không tân toan lừa dối

nguyễnthụyminhngữ
tháng 10, 1999

************************************************************************

Giọt Sương


1.
Phải, em đã là giọt sương đêm lặng lẽ
khi bầu trời,
đã ngả sang xám đen
khi bóng đêm,
đồng lõa lem nhem
cùng cây cỏ
để em bơ vơ trong đêm tối

và, bây giờ
thì hồn em cô đọng lại
một giọt sương ứa xuống từ lá cây
một giọt sương ôm hoài bão đã bao ngày
về chốn cũ, tìm trong đời gian khổ

2.
Phải, anh nhỉ,
em đã là giọt sương đêm mộng mị
thành giòng sông
chảy suốt về quê hương
thành giòng sông
nghe trọn tiếng yêu thương...

"Hò ơi,
Anh đi em ở lại nhà
vườn rau, em bón, ớ ơ ờ
mẹ già em lo..."

nguyễnthụyminhngữ, cuối tháng 11, 1997

************************************************************************

Tình nát


Môi cóng lạnh,
Lần từ biệt nhau đêm cuối cùng trên hè phố
Ta run,
sợ bóng thoát khỏi tầm tay,
cố ghìm nhưng đà không đủ sức!

Bóng mất rồi, tưởng như còn trong tay.

Cái đêm giã từ
ta nhớ, nụ hôn anh vội vã
thay lời,
tống biệt của kẻ toan tính điêu ngoa

Bỏ một người, bắt kịp một người
đâu đó, chờ đợi, cùng anh an phận?

Tình cờ, đi ngang qua quãng đường ngày đó
cũng với gió hôm nao
cũng với tóc bay,
môi lạnh,
bên gió thì thào
Chân dưng không luống cuống
vấp trên mảnh lụa màu hồng đào
đã rách nát tự lúc nào.

Nát như tình anh trao
chẳng thể vá víu
cho mảnh lụa đào trinh nguyên như cũ!

nguyễnthụyminhngữ
1995

*******************************************
Quê người, thắng và thua


1.
Ngày ấy, vì chưng chưa đủ ư?
Sao "khanh" quay quắt, như con cù
"Trẫm" đây nhoài mệt, trong cung cấm
Ở thế trần gian, mấy ai nhu?

2.
Thôi thế, chẳng cùng gió với mây
não cân tím lịm tháng năm, gầy
mưa bay gió lạnh, rung tay áo
một kỷ niệm nào, gió heo may

Óc não, thở, chừng như, nhún nhen,
huyết không thông mạch, trái tim đen
Trận chiến hôm nao, đau, chiến bại
từng giòng máu đổ, sao dám quên?

Trở vào cung cấm thế "đương kim"
giang san, gấm vóc, khóc thương thêm
Đã không chiến thắng, thôi vọng tưởng,
Quê người, bại trận, làm sao nên?

nguyễnthụyminhngữ
tháng 11, 1995

**********************************************************************

Vu Vơ


Thức giấc nửa đêm mộng vừa tràn
thiên thu bất tận, chữ sang trang
thơ tình muốn viết, nhưng cạn tất
lòng thử đi hoang, sức đã tàn

Nửa đêm nằm mộng chuyện "Mưa Ngâu"
giật mình thức giấc, chẳng thấy đâu
nhìn lên khung cửa, trăng tròn ắp
một khối u tình, thoáng lắng sâu.

Nửa đêm bỗng nhớ chuyện tình yêu
lắng nghe lòng dấy lên môi kiêu
thầm bảo lòng rằng, "yêu là khổ"
Nhưng, rồi luẩn quẩn xếp chữ "yêu"!

nguyễnthụyminhngữ
nov, 1996

***********************************************************************

Ngẩn Ngơ


Em đã khóc trên đường về,
ngã gục.
Những quanh co,
của dấu vết anh đi.

Em nén cơn ho,
bật cơn thổ huyết
Ném xuống đường,
hồn lạnh
từng chương

Em về, cho tan chín nguồn cơn
Lên men mốc
tình thơ và ý nhạc

Mai anh về,
"cửa đã cài trong"
Anh biết đó!
là lần cuối cùng.
Ta gặp mặt!

Và,
Xin yêu
với vô thức...ngàn sau!

nguyễnthụyminhngữ
tháng sáu, 1994


************************************************************************

Con, còn là ngày tháng cũ

Mẹ nhớ khi con còn ban sơ
ngước mắt lên trời khóc vu vơ
tay chân quẫy cựa trong màn gối
bối rối mẹ nhìn dạ ngẩn ngơ

mẹ yêu con lắm nói sao vừa
tiếng khóc, tiếng cười, cũng vẫn ưa
đứt từng khúc ruột khi con nóng
hôn từng lóng nhỏ, ngón tay khua

bao giờ thì bé cao bằng "me"?
câu hỏi ngày xưa mẹ vẫn nghe
bên tai vọng lại từng chữ tỏ
và ngày tháng đó đã xa xưa

bây giờ thì "bé" cao hơn "me"
đã quên ngày tháng bé hay nhè
mẹ phải ẳm, bồng vòng tay nhỏ
à ơi, tiếng mẹ, con lắng nghe

nguyễnthụyminhngữ
1999, nhớ con


************************************************************************


lẫn lộn


Trong tôi, còn nhiều điều tối nghĩa
học mãi, chẳng thấy một đường ra
chữ nghĩa đậm đen, mắt thiển cận
Trách chi đời, lắm kẻ điêu ngoa!

Đem thơ bán, không ai mua hộ
dọn đường về
trống vắng, một hành trang
Ở bầu bí,
khó lường được dạng
bỏi chi người
mấy mặt, trắng và đen?

Thơ tôi kham khổ, vốn không quen
Vương giả?
Ôi sao, giả dối quá.
Tầm thường?
như khó ở với nhân gian,

Thơ tôi đầy đen mực tối thẫm
ở góc khôn cùng
mong gì hiểu được
thôi đành để
bóng thơ, miệt mài, lặn lội, lông bông
quãng đời lưu vong
của hai mươi mốt năm
tự do cùng thơ tình tự trong đêm tối

Chốn phương Đông
có không, người tri kỷ?
Hay, chỉ là
những ý nghĩ rỗng tuếch, ghép thành vần, trong một bài thơ
hoàn toàn vô hồn lôi thôi lếch thếch

Thơ tôi
tôi còn không hiểu
ở cõi lòng đã rữa nát sự chờ mong
Có hiểu cho tôi không?

Tháng tư, 1999
nguyễnthụyminhngữ


************************************************************************

Tháng tám trời đổi ngôi


Nhớ lần biết nhau xa xăm ấy
hai đứa mình, cùng tuổi, khổ, nên quen
cùng cảnh ngộ, trụi lơ, một mình, một phận
vì thương nhau
nên trước lạ, sau quen!

Mỗi lần, ta với
cơn hoạn nạn
Có mình,
đưa tay ta vịn để đứng lên,
dù khập khểnh,
bước đi trong bóng tối
Ta có mình, quên vết sẹo của mũi tên

Mười mấy năm rồi
Có lẽ một đứa quên...
Giữa buổi chiều ta,
lặn lội trong bóng đêm
Tìm thương nhớ,
ở vùng xa tít đó
và, bất ngờ rẽ ở một mái hiên!

Mười mấy năm rồi
sao không còn thương nhớ
Nỗi muộn phiền
Có lẽ;
Mệt! Chúng đã quên.

nguyễnthụyminhngữ
tháng 8, 1999

************************************************************************

Hương Xưa, tàn phá một đời




Lá mùa thu,
đỏ, vàng ối
ở trên cây, và chết tự bao giờ
Chờ,
cơn gió thổi,
mang xuống mặt đường,
tàn một kiếp
lá ơi!

Có phải,
hương xưa tàn phá một đời
Sáng,
lấp hồn anh sâu đáy huyệt
Trưa,
quật mồ, nhỏ lệ khóc rưng rưng
Tối,
ngồi đếm từng tiếng nấc,
giật thót mình,
của sự tái tạo
thanh tân?

nguyễnthụyminhngữ
tháng chín 1998

************************************************************************

Anh, Sao chia lìa vội vàng quá?


Một nén hương cho anh Lê Uyên Phương - Lê Văn Lộc


Có chút nắng nề,
soi tình nhạt nhòa quá
Gởi nụ cười
một nỗi nhớ lòng riêng
Anh đi rồi
thao thức đếm niềm tin
cây có lá
và, ta có anh một lẽ
tất yếu mà,
vẫn nghịch đảo anh ơi
Em nhìn anh
yên giấc, nói chẳng lên lời
bởi, anh chẳng hiểu những điều em muốn nói
nhân gian,
ai người...không cay đắng?
Tức giận Trời sao nỡ bắt anh đi
để hồn em
hồn tất thảy ngu si
vì chẳng hiểu
chuyện chia lìa từ anh là có thật!
Đêm ngồi đầy
nhìn bóng trong hình anh chật vật
cố gượng tìm
tiếng hát, lẫn lời ca
thế nhưng sao bóng tối lại phiền hà,
anh im lặng
nhìn em lạnh lẽo quá
Anh đi rồi
khói nhang lẩn quẩn
chuyện lưu trai em ao ước từng giây
hồn trở về
từ cõi chín từng mây
cho em sợ
đáng đời cho em sợ.

Hỡi gió,
cần ta làm gì, mi nói thử
xuống địa ngục
lên thiên đàng cũng được.

Mang hồn về,
cho anh trăn trối một lần...
rồi đi!

nguyễnthụyminhngữ
ngày 7, tháng 7, 1999

************************************************************************

Chẳng biết,


Bâng khuâng một góc trời xa
nhớ nắng, nhớ mưa,
chẳng thể cùng một nhà
tóc bay trong chiều gió lộng
môi cong hờn, buổi tối nào đi qua

bâng khuâng nhưng lại tần ngần
nhẩm đếm mãi từng cong oằn trĩu nặng
ở cuộc đời
quay quắt thương vay
của những mái tóc đã đổi mầu, phai

hương phấn chẳng còn nồng
bên chăn nệm trống không
em ngồi đây nhìn từng chuỗi ngày qua nhanh như hơi thở không còn đủ
ngột ngạt, ứ đầy mắt môi, lữ thứ
lang thang hoài trên phố chẳng đã quen?
vắng lạnh, tan hoang thể như nghĩa trang
trong đêm tối âm u
có oan hồn cùng chung một nhịp thở
cùng em cười cợt
cùng em múa hát

Quên cho hết nỗi niềm nhàu nát
của lần chia tay
ai đó, ta thương vay,
loay hoay,
bên nấm mộ nhỏ
chẳng thân, quen, chẳng biết ai nằm dưới đó
mà, vẫn đầy lòng nức nở,
hoài người nằm dưới mộ
như người yêu thương, thật sự!

************************************************************************

Mặt trái


Mặt trái của phấn son là
sự thật trần truồng phơi lộ
của lớp da...
mặt trái của trái tim nồng nhiệt là
một sự bẩn thỉu đê tiện ẩn nấp
sau những ngôn từ mía kẹo

mặt trái của cơn thịnh nộ
là lương tâm thánh thiện
một con người quá nhiệt tình thành thật

mặt trái của ngọn lửa nóng phừng phừng là
sự phẳng lặng tĩnh yên
như mặt nước luôn gọi mời người nhẩy xuống

Sự lạnh lùng bên ngoài ẩn dấu lớp lang của
cô đơn, đê tiện, khắc nghiệt,
thường được dùng như một thứ vũ khí
qua lời đường mật ngọt ngào đầy tính toán tân toan.

Anh và em vẫn là
hai mặt của đồng tiền
trái, phải
chẳng thể gặp nhau
như hai đường thẳng song song mãi chẳng có nhau ở vô cực.
Chẳng thể gần nhau
như
dấu cộng

dấu trừ
trên 2 đầu của cục pin lúc sống như lúc chết.

nguyễnthụyminhngữ
1990


************************************************************************

Rối bời

Tháng 3, 1996

Tháng ba,
tử, sinh,
rồi cũng vĩnh biệt,
rồi cũng phải chia lìa
để như lá vàng lãng đãng nằm mặt sông
để em tương tư,
để em, nước mắt ngóng mong
để dấu chân anh miên viễn
Còn lại con đường,
một mình em,
đoài đoạn sầu trông!

Chỉ em hiểu
Chỉ mình em hiểu
Mình yêu nhau,
tưởng chẳng thể phân ly,
tưởng như keo sơn
chẳng thể tách lìa

Dù,
đường anh đi
nơi em ở lại,
chẳng thể xóa nhòa hình ảnh hai mình
từng hơn một lần hỏa vào nhau hai thành một!

Nhưng
tiếng nhưng đổi thay tất thảy.

nguyễnthụyminhngữ


************************************************************************

Khúc nhạc loãng tan



Ngày nào anh hát bản tình ca
tặng cho, hơn cả những ngọc ngà
hôm nay trông mãi anh chẳng đến
biết rằng tình chết tự hôm qua

Em đành cất dấu bản tình ca
Anh hát cho em năm tháng qua
bây giờ tình trốn không còn gặp
bản tình ca ấy loãng tan ra
 
+++++++++++++++++++++++

Môi mắt, trong gương lệ, chẳng mời
sao mà chảy mãi, chẳng ngừng rơi
nhớ anh ngực nhói, đau từng nhịp
Phổi tim, xáo trộn, thân xác tôi

Nhớ anh, da thịt, từng yêu nhau
mắt mờ nhìn ảnh, thấy quặn đau
lòng em tan nát, rụng từng đoản
một khúc trả chàng, một khúc mang

Ai về nơi ấy, nhắn một lời
"Anh nằm, yên ngủ, một đơn côi"!
Hôm nay, chẳng thể, tìm nhau nữa
Thịt xương rồi lẫn, cát, bụi thôi.

nguyễnthụyminhngữ
1996


***********************************************************************

Anh chẳng thể hiện hữu


Anh,
đôi ta rồi mỗi ngã,
nức trong lòng chôn chặt tiếng phân ly
để,
rộng mở khối tình si,
bước vào đời thêm lần đớn muộn?

Anh,
bởi những tiếng ong kia
chẳng bao giờ thành thật
nằm sâu trong vô thức
của những con người từng đem tình yêu đùa cợt.

Anh,
Anh là ai
đến với ta đêm tối?
khi ra lìa xa chẳng để lại một làn hơi,
một vấn vương, một quyến luyến rã rời
như bao cặp tình nhân ...có thực!

Anh,
Tóc rẽ đường ngôi, đã đổi màu
đường về một ngã với đớn đau
lá chia thân lá, trên hè vắng
nắng tách hai hàng, tiếng mưa đâu

tím cả một vùng, vực mắt sâu
phổi gan đảo lộn từng vệt đau
ngày xưa thân lá
xanh mát, mọng
lá nát, thân vàng,
tả tơi đau.

nguyễnthuỵminhngữ


***********************************************************************

Tiếc thương Duyên Anh



Anh bảo,
sẽ làm tròn nhiệm vụ
của tuổi hồng đã quá tự bao lăm
của vết son,
đã loang lổ bao lần
của lá khô
nhọc nhằn từng bần dập
của nắng tắt
trên đỉnh đầu cô quạnh...

Nay anh đã
xa lìa
như tuổi hồng chưa kịp tàn úa
như vết son không loang lổ
như lá khô chưa nát vỡ
như nắng tắt vội khi chưa kịp sang Xuân

Anh chỉ đến một lần
trong cuộc đời trải thảm ẩm
từng làm bẩn chân nhà văn.
Cũng may,
Anh chỉ đến một lần!

Khóc tiếc anh
hơn tiếc ngọc ngà
hơn cả xác thân
của mình đang còn đầy nhịp sống

Chẳng còn dịp nào
nhìn thấy anh
nụ cười hiền
anh dành cho buổi sáng
một lần đến thăm

Tháng hai, 1997
nguyễnthuỵminhngữ

                                                *******************


Góc Trời không còn Nhà Văn...


Buổi sáng,
trong như giọt sương
trên thảm cỏ
như tấm lụa mịn màng
chờ nắng hong khô
em đã như có đôi lần hạnh ngộ
buổi sớm trưa
trong ngôi mộ
có hình hài tím ngắt của nhà văn!!!

Ơi hồn ơi
có bao giờ lắng nghe con tim
sống còn, của những ngày trên dương thế?
Anh đã về,
hồn anh chẳng thể,
của buổi chiều vàng lơ đãng từng ngày qua.

Nhưng buổi chiều hôm nay, tàn nhẫn quá

Anh ra đi
rồi chẳng thể
gặp lại nhau

Anh nhà văn,
"băng hà" ở nơi không có bạn thân kề cạnh
Nơi không gian
bao trùm tang tóc
Anh đi như muôn người trong sử sách
còn lại đời, là những vầng thơ thôi
còn lại đời, là những ánh văn thôi

Hồn anh, như dài dại trong chiều buông
Chẳng thể nhận ra ai,
người thân quen, hay người khách lạ
Hồn anh rồi,
chập chùng hóa
Bóng ma nào, bóng ma của Duyên Anh?
Ngồi đây,
những tiếc thương anh
Đau đớn quá, anh ơi đau đớn quá

Nén nhang nào thắp lên mộ
khóc anh

Kính dâng hương hồn
nhà văn Duyên Anh

nguyễnthụyminhngữ,
1997


************************************************************************

không đề


Sao có chữ yêu để mắt cay?
Và nhớ trằn trọc suốt đêm nay
Ai kia cứ mãi, buồn chi thế?
Mai hồn lìa xác vẫn quắt quay

Ô hay, ta tỉnh, hay ta say?
Má áng mây xanh ngay tầm tay
Từ chung một điểm sao không nhớ
Ôi dáng thiên thần, người ta bay

Trời trở gió giông lạnh buốt lòng
Ngồi trong phòng nhỏ, nhớ và mong
Người ơi, xa quá, không còn nữa
Ở phố đông người sao trống không?

Yêu rồi, nỗi chết đọng bờ vai
Chết cả vùng thân lẫn vùng tai
Nơi ai thả xuống bờ môi nóng
Ô hay, rượu cạn, ta đã say!!!

nguyễnthụyminhngữ
1999


***********************************************************************

Nỗi Buồn Dưng Không, Có!




Trời đổ mưa,
con đường trơn trượt dốc
ai đã đưa  về,
cho em mang nỗi thương đau?

Trời hành,
chẳng chỉ mùa Ngâu
xa nhau,
và biết tìm đâu bây giờ?!!

Anh đi,
vạn nẻo không về
cho em đứng lại một bề gian nan
Anh đi,
tình vẫn ngút ngàn
để cơn mưa lụt, ngập chan lối vào

Tiếng mưa, ôi tiếng mưa buồn trên một giòng sông vắng
Cửa đóng, ngoài kia,
chẳng còn lối đi vào
Nhốn nháo ruột gan
cửa ngăn ngang
bằng then gài chặt bên trong ấy

Em đã thấy
Tóc mình rối, và màu thay đổi đấy
cơn mưa buồn, thức giấc nửa đêm
chạnh lòng thêm
khóc không ra giòng lệ

Đắng cay,
phường tuồng,
thảy hề như thể
Cả cuộc đời, hư, thực, thực, hư

Còn nghĩa gì
khi vành khăn sô như thắt chặt trong lòng
Dấu báo,
của một lần chia tay vĩnh viễn.

nguyễnthụyminhngữ,
2000

************************************************************************

Thương, nhớ mẹ


Ngày tháng dần trôi, con mỏi mòn
bên tường, hoa rụng, úa màu non
thương mẹ, đớn đau, sang đời khác
Áo mẹ đan cho, nay vẫn còn

Và; Ngày tháng đến để lòng con
ray rức trong lòng niềm tiếc thương
Mẹ đi, để mãi hình hài cũ
in đậm trong tim, khó hao mòn

Hôm nay nhớ mẹ khóc, một tôi!
Chờ tiếng hát mẹ, khi nằm nôi
Nhớ ơi là nhớ, đau từng phút
Ở tiếng mẹ hiền ru à, ơi!

"Con ơi con ngủ cho say
để mẹ đi gánh cho đầy nước non
con ơi con ngủ cho ngon
để mẹ đi gánh nước non cho đầy".

nguyễnthuỵminhngữ
tháng 2, 2000


************************************************************************

Trong trí tôi, "tình" của bạn


1.
Thôi nhé từ đây hết cả rồi,
Hai người, mỗi ngã, hết chung đôi
Anh đi đường ấy, em không thể,
Để tiếng thề xưa quẳng xa rồi

Thôi nhé từ đây khóc hận sầu
Em về ôm lấy những thương đau
Mai sau anh nhớ con đường cũ...
Chốn ấy đôi mình, từng có nhau

2.
Thôi nhé từ đây đời lẻ loi
Thư phòng soi bóng đêm đơn côi
Người ơi, có nhớ, chiều trên mộ
Có kẻ ra đi không một lời.

Thôi nhé từ đây, hết một đời
Trái tim chôn chặt, huyệt một vùi
Đêm đêm, trăng tỏ hồn linh hiển?
Với ngày, với tháng, tiếng "than ôi"!

3.
Thôi nhé người ơi, một lần vay
Kiếp sau sẽ trả ngàn lần đây
Nguyện cầu, Anh đến, đi, và ở
Và kiếp này đây, rủi hơn may

Thôi nhé lìa xa ngút ngàn mây
Quên đi tình đã vốn nồng say
Ở đêm trót dại, trao thân lỡ
Ai mượn, ai rồi, ai trả đây?

nguyễnthuỵminhngữ
tháng 2, 1989



************************************************************************

Nhớ và Quên


Nhớ, quên...
hai cực trái lòng
Như cùng thể xác,
một lòng xót thương.

Một khối óc,
một nghĩ suy
Một ngày,
nhiều giờ
Và một phút, chợt vỡ òa cơn mộng mị

Nhớ và quên
như hai vế trong một phương trình toán học
Như ẩn số X và Y
tìm hoài không mệt nhọc

Nhớ và quên
nằm trong 1 tấm lòng
có thủy chung
có phản trắc

Nhớ và quên
không đồng một nghĩa
như dấu cộng trừ khác biệt nhưng luôn kết nối với nhau.

Nhớ và quên
Một phản xạ tâm hồn
Giao động và đổi thay trong từng hoàn cảnh
Vậy, Nhớ hay Quên,
Nghĩa lý chi,
mà người đời nhọc nhằn đến thế?

nguyễnthụyminhngữ,
1990

************************************************************************

Ở Nơi Nào?


Đường gương lược, cong queo một ngã
Da gọi mời, thỏi phấn, đang reo
Môi ai sơ xác, tay đoài đoạn
Gió đổi chiều, thổi tóc, ai theo?

Mắt hờ hững, chờ chiều đêm xuống
Da khô nằm, hiu hắt nhớ thương
Gối tay lên trán, mình không tưởng
Bỗng có một ngày với yêu đương

Máu chảy ngược tìm đường tâm thất
Tim lỗi nhịp, đập tiếng vấn vương
Óc não chừng tê trong đêm sương
Rồi một mình, cùng dzun và dế.

nguyệnthụyminhngữ 1988

************************************************************************

Sinh Nhật tôi,

Tạ ơn những người bạn thân thương
trong 1 ngày sinh nhật
hai chữ ấy, nghĩa gì khi chẳng ai cùng đến,
cắt bánh, cho quà, bông hoa
và nhiều nụ cười, tiếng chúc, vui thật vui!

Cảm ơn những người bạn của tôi
Xa, gần, thân thuộc, một đôi lời
ân tình trao gởi từ phút ấy
Ấm áp làm sao tình con người

Cám ơn những bạn, đã đến chơi
Như thêm sức sống
Tay chân cứng
Khó khăn chi mấy,
môi phải cười.

Cám ơn các bạn của tôi

Nguyễnthuyminhngữ
trung thu, 1995

************************************************************************

Chơi Vơi

Mùa Xuân 98

1.
Xuân đến hay chưa, tuổi đã về?
Trên đầu ngọn tóc, có hăm he
Thay mầu, đổi sắc, lông thôi trẻ
Có ngọn gió khuya, thở não nề


2.
Xuân đến, giang tay, mộng hải hồ
Đại bàng, rộng cánh, bay về mô?
Thương ai, mong đợi, từng giây, ngóng!
Lần tiễn đưa nào, dạ ngẩn ngơ?

3.
Xuân đến, và xem, lại vẩn vơ
Thổi tình vào gió, nhả lời thơ
Tóc nằm hờ hững, chờ tay vuốt
Trên vai thiếu vẫn mong chờ

4.
Lại mùa Xuân đến, Xuân lại đến
Một bóng hình quen, tắp xa đưa!
Dấu chân còn mãi trên đường vắng
Ở một đêm nào, trời đổ mưa

Mùa Xuân đến
Mùa Xuân đã đến
Ai vẫn chưa về, ta làm thơ!

nguyễnthuỵminhngữ


***********************************************************************

Tuyệt Vọng và Yêu


Một nửa thân tôi đã chết rồi,
một nửa thân còn bỗng nổi trôi
đời chưa cay đắng, nên đời vẫn
Ngân ngãi, tình đời, kéo thân trôi.

Mai này anh nhớ châm ngòi lửa
Đốt cháy cho lòng đỡ lạnh, tôi
Để đêm thôi khóc trong hè vắng
Của một lẻ loi, bỗng thương người

Chừ đà xa lắm hỡi ai ơi
Gần bên mà nhớ, người xa tắp
Có kẻ trong lòng, mộng chửa, vơi!
Có kẻ trong lòng, mộng khôn nguôi

Yêu tôi, cái nhớ, còn đong thiếu
Cái quên, đã có tự thiên thời
Yêu người, cái chết, thời mở ngỏ
Cái nhớ, đã quên, phí một đời!

Tỉnh say ở giữa nhân loại, nỡm.
Hượm đi ta gởi một đôi lời
Thuyền về có ghế bên sông cũ
Đừng tấu cho nhau, cung nhạc rời.

Thơ không nhúng rượu sao thơ say?
Loay hoay phiền muộn, cuống chân tay
Trên bàn, còn có 2 bình lẻ
Uống mãi không say, mắt lại cay!

Kìa ai, đã có cuộc trả vay
Kiếp đà không hẹn, nên tình cay
Dối gian thêm tấy trong lòng ngực
Huyết mạch rối bời, lạnh chân tay

Về thôi, ôn lại cung bậc cũ
Giấc ngủ, ban chiều, chấp cánh bay
Tình đau, nghiệt ngã, con nguyên đó
Vì nó, hôm nay, khiến ta say!!!

Nguyễnthụyminhngữ
tháng 6, 1993


************************************************************************

The Nights Are No Longer Desolate

The late night hours bring back
the flash of an instant
where my recollections drift to the puddle of pain
there I was crying
bitter tears for hire

Another night, another eruption
of the swollen abscess
aching unbearably all through these long years
and now
here I am with senile neurons
aging away with the days and months
the traces of time trailing blandly into the past

The night is here, and the resounding sound of the telephone
lifts me close and dear
to a warm voice
at the other end
and I receive it as in a rite of mysterious ablution

Lord, I am thankful to Thee
to the one with the voice summoning
urging me who have been sobbing for so long
to desist, here for an interval on a joyful path
which has just glistened
at the turn of the road that evening
on lofty heights
where there was me and that somone and the wondrous of music
and I was no longer sullen
nor lonely
and I knew
I'd just broken loose the prison gates
nơ coming and going without stumbling
on unnecessary bondage

Someone threw me upon this world
for my footprints to get soiled
for me somewhere in time to be filled with rue
regretting the lapse of time passing by
with that voice
on the phone
suffused with the human touch
which has just begun to bud
like a late flower
blooming at the end of Spring

nguyễnthụyminhngữ
1997

**********************************************************************

 Những bài thơ cho các em trong ngục tù, mới!


Những lá thư từ
những nhà tù khắp nơi vẫn tuôn đến
để tội một mình,
ôm mặt khóc,
với những lời đắng cay
dằn vặt, từ đầu giây điện thoại
của những ngưởi chưa từng biết mặt
và chưa từng biết tên
những tiếng nói cay nghiệt chẳng thân quen
nói thẳng rằng không bằng lòng
việc mom men
giúp đám tù nhân trẻ Việt Nam đang bị chính quyền trục xuất!

Họ không bằng lòng thứ tha
dù các em đã xong bản án
Vẫn bị cầm tù bởi
chẳng có mẹ cha
bởi chưa là công dân nước Mỹ

Thượng Để hỡi sao họ không




Em lớn lên trong cuộc đời phóng đãng
cửa ngục tù khép ở cuối đường bay
như cánh chim non, rụng cánh, ngã, hao gầy
dưới gốc cây, mỏi mòn, chờ cánh mọc

em lớn lên trong cuộc đời hoang bạt
thế gian này, lầm lẫn, cõi trời mây
để vùng vẫy vướng dần vào trong tay
của cai quản ngục tù, em khóc hận

em lớn lên trong cuộc đời tị nạn
chẳng hạn kỳ, nên chẳng nhớ ngày mai
chẳng mẹ cha, nên chẳng còn ai
đời đưa đẩy, em rơi vào cạm bẫy

em lớn lên và lớn lên trong ấy
sớm, tối, chiều nhức nhối bóng, tù đày
giờ bó gối,
bốn bức tường đầy tăm tối

ai hiểu cho em trong những ngày sắp tới
ai hiểu cho em những lần từng sám hối
tự cắt tay mình nhìn những giọt máu thoát ra
tự hủy thân như muốn trở lại với bến bờ
nơi em đến và đi không ai thèm chú ý

Đời tàn nhẫn em nhỉ?


                                              


Em nhỏ hỡi,
ta đã rơi hàng lệ
ở một lần đọc những lá thư em
viết ra từ những nỗi thâm đen
của cuộc đời làm em hoen ố
trong tâm hồn người Việt Nam em đó

này em hỡi
ta đã tìm được trái tim son nhỏ
trong tấm thân tù tội vốn lao đao
trông từng bữa, chờ hồng ân chính phủ
đã quay lưng
trước nhân đạo,
nhân quyền?

họ là ai sao tạo lắm ưu phiền
hơn Thượng Đế, bắt em thêm một lần khổ
nhớ ngày nào, với hai hàng lệ nhỏ
bước xuống tàu theo cha mẹ vượt biên
hầu xa lánh nơi chốn mà ta biết rồi sẽ
phi nhân, phi nghĩa

Thế mà sao hôm nay họ như thế?
Nói dùm, ai nói dùm ta,
Chính phủ Hoa Kỳ,
đuổi em về nước cộng sản em từng thóat ra
và nhốt em trong lao tù đầy phi lý
Và,
em chẳng biết phải ở bao nhiêu niên kỷ

em nhỏ hỡi
hằng ngày đến thăm
tim ta ứa lệ
mẹ cha em chẳng đến tìm em
mẹ cha em, bỏ bẵng đứa con "đen"
mà em thì vô tình tạo nên nghiệp dĩ

Ta biết là gì cho em bây giờ nhỉ?
Chỉ trông vào phước phận của đời em
Mong gặp lại,
các em sớm thoát
thân tù đày lao lý.
                                       

Ở đâu đó, con người là vấn nạn
đớn muộn từ quá khứ, đến tương lai
ở đâu đó, có con người khốn đốn
nắng sẽ tàn, và chẳng có ngày mai.

ta và em,
hố thẳm ngăn làm hai
từ trí nhớ mông lung làm người rất khó

tá vẫn nhớ
hai giòng lệ nhỏ
giọt vắn, dài miên viễn một đời trai
giọt vắn, dài ý thức một sớm mai
em tung cánh, tìm về tổ ấm mới

ta còn em, hay mất em trong đêm tối
nhưng em dừng, dừng nơi còn nhiều lối
hãy vươn mình thoát cảnh đã lụy bi
Một ngày rồi,
không phải là những ngày em đang có

nguyễnthụyminhngữ
1998, tháng 2

No comments:

Post a Comment